Những Thông Điệp bé Lạc muốn gửi gắm cho Thiền Sinh
🥜 Bài 1: Lạc đâu, tâm đó
Nhai mà không biết mình nhai,
Lạc rơi trong miệng – mà ai trong lòng?
Một đời ta cứ ngóng trông,
Mà quên một hạt cũng không rõ ràng.
Giờ đây tỉnh giữa giòn tan,
Lạc đâu – tâm đó, nhẹ nhàng thấy ta.
🥜 Bài 2: Ăn để Lạc, hay ăn để Giác?
Ăn nhanh cho xong một lần,
Hay ăn để biết mình cần gì hơn?
Lạc kia chẳng phải chỉ ngon,
Mà còn để hỏi: tâm còn hay quên?
Giác không chỉ bởi ngồi thiền,
Mà trong miếng Lạc – thấy liền chính ta.
🥜 Bài 3: Lạc trôi từng thói cũ
Thói quen bốc Lạc vô tư,
Nào ai hay Lạc cũng như dòng đời.
Từng lần tay chạm buông lơi,
Là thêm một nẻo ta rời tỉnh tâm.
Một hạt rơi xuống âm thầm,
Lặng nhìn – thói cũ tự nằm mà tan.
🥜 Bài 4: Vị Lạc hay tâm Lạc?
Tưởng đâu ăn chỉ để vui,
Nào hay trong miệng là mùi vô minh.
Lạc giòn – vị ngọt rất xinh,
Nhưng tâm lạc lõng, thất kinh một đời.
Chậm thôi một nhịp thảnh thơi,
Ta nghe hạt Lạc gọi mời chính ta.
🥜 Bài 5: Một hạt – một mình
Một hạt Lạc rơi xuống tay,
Ăn không nhận biết tháng ngày vội qua.
Mắt nhìn mà chẳng thật là,
Tâm còn mải đuổi phù hoa trong đầu.
Lặng nghe tiếng Lạc đáp câu:
Ăn mà có mặt, nhiệm mầu hiện ra.
🥜 Bài 6: Lạc giữa miệng mình
Lạc rơi một hạt xuống tay,
Chưa ăn, lòng đã lung lay mấy lần.
Miệng nhai mà mắt quay vòng,
Lạc vào nỗi nhớ – lạc lòng từ lâu.
Một hạt nằm giữa chiêm bao,
Ăn mà tỉnh thức khác nào tu tâm.
🥜 Bài 7: Ăn mà có mặt
Miệng nhai Lạc, đầu lại lo,
Tay không dừng lại – bụng no chẳng đầy.
Mỗi hạt như thể cuốn quay,
Ăn mà chẳng biết đây là chính ta.
Chậm lại một chút thôi mà,
Hóa ra ăn lạc chính là tu tâm.
🥜 Bài 8: Lạc – bài học nhỏ
Lạc khô, vị rất bình thường,
Vậy mà dạy được con đường thảnh thơi.
Chỉ là một miếng ăn chơi,
Cũng mang dáng dấp đất trời sâu xa.
Ai ăn mà chẳng qua loa,
Lắng tâm cảm nhận – nhận ra chính mình.
🥜 Bài 9: Lạc… mà không Lạc
Người ăn Lạc, tưởng vô tư,
Mà tâm Lạc giữa mịt mù thói quen.
Một lần dừng lại thật yên,
Thấy trong hạt Lạc chứa nguyên cuộc đời.
Nhai hạt Lạc, cảm đất trời
Nhai trong tỉnh thức, một thời tu tâm.
🥜 Bài 10: Lạc thú hay Lạc tâm?
Ngỡ rằng nhai Lạc vu vơ,
Hóa ra ta Lạc từ thơ đến già
Nhai trong cái thú thật thà,
Chợt hay Lạc mất chính ta lâu rồi.
Giờ đây, nhìn Lạc bồi hồi,
Nhận ra ta đã một đời vô minh.